Bộ Lao động Hoa Kỳ
Bộ Lao động Hoa Kỳ (United States Department of Labor) là một bộ cấp nội các của Chính phủ Liên bang Hoa Kỳ đặc trách về an toàn lao động, chuẩn mực giờ và lương bổng, các phúc lợi bảo đảm thất nghiệp, các dịch vụ tìm việc và các số liệu thống kê kinh tế. Nhiều tiểu bang Hoa Kỳ cũng có bộ như thế. Bộ Lao động được Bộ trưởng Lao động lãnh đạo. Bộ trưởng hiện tại là Hilda Solis. Bộ có trụ sở trong Tòa nhà Frances Perkins. Tòa nhà này do Tổng thống Jimmy Carter đổi tên vào năm 1980 để vinh danh Frances Perkins, Bộ trưởng Lao động từ năm 1933–1945 và là phụ nữ đầu tiên giữ chức vụ bộ trưởng cấp nội các trong Lịch sử Hoa Kỳ.[1] Lịch sửQuốc hội Hoa Kỳ trước kia thành lập một Văn phòng Lao động vào năm 1888 dưới quyền của Bộ Nội vụ Hoa Kỳ. Sau đó, Văn phòng Lao động trở thành một bộ độc lập có tên Bộ Lao động nhưng thiếu thực quyền hành chính. Một lần nữa nó lại trở thành một văn phòng trong Bộ Thương mại và Lao động Hoa Kỳ được thành lập ngày 15 tháng 2 năm 1903. Tổng thống William Howard Taft ký đạo luật thành lập Bộ Lao động với cấp bậc nội các vào ngày 4 tháng 3 năm 1913. Tổng thống Lyndon Johnson yêu cầu Quốc hội xem xét ý tưởng hợp nhất Bộ Thương mại và Bộ Lao động vì ông cho rằng hai bộ có cùng mục tiêu tương tự và rằng hai bộ này sẽ có các kênh liên lạc hữu hiệu hơn nếu được hợp lại thành một bộ. Tuy nhiên Quốc hội Hoa Kỳ chưa bao giờ có hành động gì về việc này. Trong thập niên 1970, sau Phong trào Nhân quyền, Bộ Lao động dưới thời Bộ trưởng George P. Shultz là công cụ khuyến khích đa dạng chủng tộc trong các liên đoàn lao động.[2] Các đơn vị hoạt động
Tham khảo
Liên kết ngoàiWikimedia Commons có thêm hình ảnh và phương tiện truyền tải về Bộ Lao động Hoa Kỳ.
|