Vương quốc Lombardia
Cuộc xâm lăng của người Lombard bị chống cự lại bởi đế quốc Byzantine, mà vẫn còn giữ một phần lớn lãnh thổ của bán đảo Ý cho tới giữa thế kỷ thứ 8. Khu vực Ravenna và Công quốc Roma phân chia các công quốc miền Bắc, được gọi chung là Langobardia major, với 2 công quốc lớn ở miền Nam công quốc Spoleto và công quốc Benevento, mà lập thành Langobardia minor. Vì sự phân chia này các công quốc miền Nam được nhiều quyền tự trị hơn là các công quốc nhỏ hơn ở miền Bắc. Người Lombard dần dần lấy tước hiệu, tên và theo truyền thống của người La Mã. Cho tới khi Paul the Deacon viết về họ vào cuối thế kỷ 8, ngôn ngữ Lombardic, y phục và kiểu tóc riêng của họ đã không còn tồn tại nữa.[1] Ban đầu người Lombard theo đạo Arian chống lại giáo triều Công giáo, cả hai bên đều rất sùng đạo và nặng phần chính trị. Vào cuối thế kỷ 7, họ phần lớn đổi đạo thành Công giáo La Mã. Tuy vậy họ vẫn tiếp tục xung đột với giáo triều, và dần dần mất quyền lực vào tay người Frank, mà chinh phục vương quốc vào năm 774. Charlemagne, vua của người Frank, đoạt lấy tước hiệu "vua của người Lombard", nhưng không bao giờ thành công kiểm soát được Benevento. Một phần nhỏ của vương quốc Lombard gọi là regnum Italiae, tiếp tục tồn tại qua nhiều thế kỷ. Cái gọi là Vương miện sắt của Lombardia, mà có lẽ có nguồn gốc từ thế kỷ 7 ở Lombard Ý, được tiếp tục ban cho vua của Ý cho tới cả Napoleon Bonaparte. Tham khảo
|